Bài thơ ấy ví mối liên hệ giữa chúng ta với Chúa Giêsu giống như là hai người trên chiếc xe đạp đôi.  Tựa như thế này:

 

                "Thoạt tiên, tôi ngồi trước, Chúa đằng sau.

                Biết Ngài ở đó, dù chẳng thấy Ngài đâu.

                Rồi những khi gặp đoạn đường lên dốc,

                Tôi mới thấy đôi chân Chúa nhiệm mầu.

 

                Một ngày kia, Chúa đổi chỗ cho tôi

                Là mọi sự bỗng đảo ngược hết rồi.

                Xưa tôi lái, chiếc xe đi chính xác

                Cứ từ từ lăn, ôi chán quá đi thôi.

                Nhưng Chúa lái xe, sao loạn vô cùng!

                Tôi không biết mình có chịu nổi hay không,

                Vội kêu lên:  "Kìa, Chúa điên rồi hả?"

                Chúa chỉ cười bảo:  "Đạp nữa đi cưng!"

 

                Thế là tôi chợt hiểu, lặng yên và đạp,

                Vững lòng tôi tín thác người Bạn cùng đi.

                Đời con người còn nhiều lúc lắm khi

                Vì hoảng sợ nên sẵn sàng bỏ cuộc.

                Nhưng lúc đó Chúa quay lại nhìn tôi,

                Nắm lấy tay tôi, Chúa mỉm cười,

                Và Ngài nói:  "Đạp tiếp đi, con ơi!"

 

        Bài thơ này đưa chúng ta trở lại lúc bắt đầu thảo luận về cuộc hành trình đức tin.  Mỗi cuộc hành trình đức tin là một công trình độc đáo của ân sủng.  Mà ân sủng có nghĩa là Thiên Chúa sẽ làm cho chúng ta những gì chúng ta không thể làm được một mình (Lc 1,37).  Do đó những gì phần chúng ta phải làm đó là hiệp hành cộng tác và siêng năng bền chí "đạp".

 

 

Mark Link, S.J.