Wilma Rudolph bị bạo bệnh ngay từ lúc mới sinh. Cô là một đứa trẻ sinh non thiếu tháng, bị viêm phổi, cảm hồng chẩn và bị bại liệt. Bệnh bại liệt làm cho một chân bị teo cơ và bàn chân mang tật.

Tới lúc 11 tuổi, Wilma chân đi khập khễnh bị niềng bởi miếng kim loại. Tại nhà, cô bé xin chị coi chừng, trong khi cô thực tập bước đi không mang vật niềng. Cô bé tập tành mỗi ngày, nhưng sợ rằng cha mẹ của cô khám phá ra việc cô đang làm và có thể ép buộc cô phải ngưng.

 

Cuối cùng, cảm thấy có lỗi, cô trình bày mọi sự việc đang diễn tiến, bác sĩ quá ngạc nhiên. Tuy nhiên, ông cho phép cô tiếp tục tập nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn. Dù thế nào đi nữa, câu chuyện rút ngắn lại.

Wilma tập bước đi cho tới khi cô bé đã rời bỏ đôi nạng vĩnh viễn. Cô bé tiến bộ trong việc tập chạy. Khi cô lên 16 tuổi, cô đã thắng giải huy chương đồng trong cuộc chạy đua tiếp sức ở Melbourne Olympics.

 

Bốn năm sau, tại Rome Olympics, cô trở thành người phụ nữ đầu tiên trong lịch sử thắng 3 huy chương vàng môn điền kinh. Cô trở về với băng ghi dấu được đón chào tại Hoa Kỳ và gặp riêng Tổng thống Kennedy và nhận Giải thưởng Sullivan (Sullivan Award) như vận động viên nghiệp dư hàng đầu của quốc gia.

 

 

  • Sưu tầm -