Chúa ơi, Chúa có khỏe không?  Đã lâu rồi con chưa được gặp Chúa, con nhớ Chúa lắm…

   Trong lòng con có nhiều chuyện lắm Chúa ơi, con ước ao được gặp Chúa, nói ra hết tất cả….Chúa dành chút thời gian cho con nhé!!!

   Mấy tuần nay tất cả báo chí, tất cả trang mạng xã hội đều thi nhau đưa tin bão lũ tại miền Trung, người người, nhà nhà đều ngập lụt trong biển nước. Chúa ơi, con thấy dòng nước nhấn chìm mọi thứ, nhà cửa, con vật, cuốn trôi đi tất cả tài sản mà cả một đời người lam lũ, vất vả mới có được. Chúa biết không, con thương họ lắm….những giọt nước mắt ấy như cứa sâu vào trái tim con, con ước ao bão mau hết đi, nước đừng dâng lên nữa, người miền Trung họ còn gì đâu.

   Khi còn nhỏ, mẹ con đã nói rằng: “Chúa sẽ không bao giờ để cho con người phải quá sức.” Thế mà, con cảm thấy trong cuộc chiến với thiên nhiên này, dường như họ đã kiệt  sức rồi phải không Chúa?! “Trôi hết rồi, mất hết rồi, chẳng còn gì cả, người thân cũng đi theo dòng nước mãi không về.” Từng lời nói, từng tiếng nấc trong nghẹn nghào hiện trên khuôn mặt khắc khổ, đen sạm vì sương gió, vì sự khắc nghiệt của mảnh đất “chó ăn đá, gà ăn sỏi”. Khi nhìn thấy họ như thế, con đã nghĩ rằng; “Tại sao Chúa  cứ để như thế mãi nhỉ? Sao Chúa không làm gì đi?” và con đã nóng vội để bực tức Chúa đấy. Cứ thế lòng con nặng trĩu dần lên, những suy nghĩ trong con nhiều hơn và không lối thoát….

    Con đã khóc vì những mất mát họ phải chịu, con yêu thương họ và tin chắc rằng Chúa còn yêu họ hơn rất nhiều. Nhìn lên thập giá, Chúa ơi, bao roi đòn, sỉ nhục, đớn đau Chúa đều gánh lấy, Chúa chết vì yêu thương nhân loại thì có nỗi đau nào mà Chúa không thấu. Phải chăng cơn Đại hồng thủy của ngày hôm nay như để nhắc nhở chúng con về thân phận con người yếu đuối mỏng manh, về sự tàn phá thiên nhiên và hậu quả phải gánh lấy và niềm tin của con người vào Thiên Chúa. Bên cạnh đó, giữa thời đại con người ngày càng vô cảm với nhau thì cơn cuồng phong bão lũ đã giúp cho những trái tim lại gần nhau hơn, cả nước đồng lòng hướng về nơi bão lũ, quyên góp tiền của, sức người, ngọn lửa yêu thương rực sáng hơn bao giờ hết. Và sau đó, con đã hiểu rồi Chúa à, con đã vội vàng để kết án Chúa…..

       Điều Chúa làm là sinh ra con đó, điều Chúa làm là đặt để nơi lòng con một trái tim nhạy cảm và biết yêu thương, bao nhiêu trái tim, bao nhiêu tình yêu trên thế gian này để hợp thành một sức mạnh lớn lao xua tan đi những đau khổ trong đời, để tình yêu của Chúa ở lại mãi với chúng con mọi ngày cho đến tận thế. Bao nhiêu con người, bao nhiêu đoàn xe nối đuôi nhau mang lương thực, thực phẩm và nhu cầu thiết yếu đến với người dân, những lời cầu nguyện dâng lên Chúa nhiều hơn bao giờ hết. Lúc này đây, mỗi người chúng con như những GiêSu thứ hai, mang tình yêu thương đi khắp mọi nơi đến với những trái tim đang lạnh buốt, đến với những con người chìm trong biển nước.

       Chúa ơi, thư đã dài rồi, Chúa có buồn không khi đọc những lời tâm sự của con…Bây giờ thì không phải chỉ có miền Trung đâu mà vùng tây Nguyên cũng đang gồng mình chiến đấu với bão lũ, nhưng không sao cả vì chỉ cần chúng con có niềm tin thôi, chúng con biết “không có gì mà Thiên Chúa không làm được”. Con muốn nói với người dân miền Trung và những nơi bị bão lũ rằng; “Thiên Chúa yêu mọi người vô cùng, đừng bỏ cuộc, đừng mất niềm tin, không bao giờ được từ bỏ. Vì mỗi người chúng ta là sáng tạo nhiệm mầu của Chúa, là tình yêu thương và là nhất trong trái tim Chúa.”

      Miền Trung trong trái tim Chúa, chúng ta trong trái tim Chúa, giọt máu cuối cùng trên đồi CanVê chảy xuống để cho chúng ta được sống. Thiên Chúa yêu ta vô cùng….

       Con chào Chúa nhé, xin Chúa gửi lửa yêu thương và lòng mến dạt dào xuống tâm hồn con nhé!

 

                                                                              Người con

                                                                                      (Bài viết được tác giả gửi đến dongten.net)