"Chúng tôi không còn làm được gì hơn. Một bé sẽ qua đời bất cứ ngày nào và khi đó, bé còn lại cũng sẽ qua đời ngay sau đó." Đó là những từ tôi nghe được vào một buổi sáng lạnh lẽo vào tháng 1 năm 2015. "Chị có hai lựa chọn", bác sĩ tiếp tục. "Chị có thể không làm gì cả và chờ cho cả hai thai nhi của chị qua đời, hoặc chúng tôi có thể thực hiện một phương án khác, trong khi chúng tôi cắt dây nhau của đứa nhỏ hơn của cặp song sinh để cho đứa kia có cơ hội sống sót tốt hơn. Chúng tôi khuyên bạn nên đồng ý phương án thứ hai này."

Chỉ sau 20 tuần thai, tôi có thể cảm thấy những đứa trẻ của mình tràn đầy sức sống khi chúng đá và ngọ nguậy trong tôi. Với mỗi lần chuyển động, trái tim người mẹ của tôi đã thiêu đốt cả tình yêu dành cho những con người nhỏ bé này và mong muốn bảo vệ chúng bằng mọi tơ tóc cơ thể của tôi chừng nào tôi có thể. Tôi biết rằng mỗi giờ trôi qua có thể là lần cuối cùng của các bé; nhưng tôi là ai khi quyết định giờ cuối cùng của chúng chứ? Tác Giả của Sự Sống đã giao phó những linh hồn nhỏ bé này cho tôi, và chính Ngài là người sẽ quyết định khi nào gọi chúng về nhà.

Tôi bước ra khỏi văn phòng nhỏ bé, khắc nghiệt trong bệnh viện thuộc Đại học Michigan ngày hôm đó và không bao giờ quay trở lại. Các bé của chúng tôi đã không có hy vọng sống sót, và vì vậy chúng tôi đã chờ đợi việc chẩn đoán "bất cứ ngày giờ nào" của bác sĩ thành một tuần, và tuần đó thành hai tuần... Vào lúc này, chúng tôi chuyển đến một bác sĩ Công giáo, người ủng hộ sự sống và hứa sẽ làm bất cứ điều gì có thể để cho các em bé của chúng tôi có cơ hội sống sót.

Tuy nhiên, ở tuần thai 22 tuần, chúng tôi được cho biết tình trạng bé nhỏ hơn trong bào thai sinh đôi đã đạt đến điểm giới hạn và bé còn lại nhiều nhất là một hoặc hai tuần nữa mà thôi. Một tuần trôi qua... rồi một tuần nữa... rồi một tuần nữa... rồi một tuần nữa...

Gần 9 tuần sau đó, chúng tôi chào đón những chiến binh nhỏ bé của chúng tôi vào thế giới này. Trong lúc sinh nở, bác sĩ nói: "Các bé quá nhỏ và quá yếu để cất tiếng khóc chào đời, vì vậy đừng hoảng hốt nếu căn phòng vẫn im lặng khi chúng được sinh ra." Gianna Therese được sinh ra đầu tiên nặng 2 pound-11 ounce (khoảng 1kg), với tiếng khóc chào đời mạnh mẽ, mạnh đến nỗi mà tôi chắc chắn có thể nghe thấy tiếng khóc vang dội qua các sảnh của Bệnh viện Thánh Giuse.

Chiara Marie, em bé song sinh khác từng bị cho là "không thể sống nổi", đứa bé mà bác sĩ khuyên là cắt dây rốn cho em còn lại được sống, được sinh ra nặng 1 pound - 13 ounce (1kg). Cất tiếng khóc vang và bùng nổ với tràn đầy sức sống, bác sĩ suýt đánh rơi bé này vì bé đá và ngọ nguậy với lực như vậy. Cả hai bé đã ở hơn 6 tuần ở NICU (lồng kính) và trong thời gian đó, tất cả các bác sĩ và y tá đều ngạc nhiên với sức mạnh, tinh thần và ý chí chiến đấu của các bé.

Khi tôi nhìn vào những bé gái 3 tuổi xinh đẹp, ngọt ngào, phong độ, tuyệt vời của tôi ngày hôm nay, đôi mắt tôi thường đẫm lệ khi tôi nhìn lại những gì có thể đã xảy ra. Có bao nhiêu bà mẹ đã ngồi trong cùng một văn phòng, trong cùng một chiếc ghế, và đã nhận được tin tức tàn khốc như tôi? Và có bao nhiêu bà mẹ sợ hãi, choáng ngợp và đưa ra rất ít lý do để hy vọng, đã làm theo lời khuyên của bác sĩ?

Bé Chiara của tôi, một cô bé 3 tuổi mạnh mẽ, lanh lợi, quyết đoán là một trong những đứa trẻ lên 3 mạnh mẽ và vui vẻ nhất mà tôi biết. Cuộc sống sẽ thiếu vắng rất nhiều nếu không có bé ấy lấp đi khoảng trống về niềm vui không thể giải thích được mà bé mang lại, tất cả chỉ vì một quyết định mà tôi có thể đã đưa ra vào ngày định mệnh đó. Và trong khi kết quả cho mọi bà mẹ có thể không giống với tôi, câu chuyện Chiara chứng minh rằng không thể biết việc Chúa có gì trong thánh ý của Ngài.

Tôi ủng hộ sự sống bởi vì tôi tin rằng Tác Giả của Sự Sống, chỉ một mình Ngài, mới có thẩm quyền ban và cất đi cuộc sống. Tôi ủng hộ sự sống bởi vì tôi tin rằng mọi sự sống, bất kể dài hay ngắn, đều đáng sống. Tôi ủng hộ sự sống vì các con gái của tôi là bằng chứng sống cho thấy cuộc sống là thiêng liêng và đáng được bảo vệ, từ lúc thụ thai cho đến lúc chết tự nhiên.

 
Mi Trầm
http://truyen-tin.net/