Trần nguyên Bình. 

 

 

„Sxài „ tượng đây cô ơi! Sxài tươi dzường em mới hái thơm ngoong lắm. Mua dùm em đi cô. Giọng mời chào ngọt như mía lùi của cô gái quê vùng sông Cửu khiến mấy cô khách trên xe đò khó cầm lòng.

   - Mua đi cô, em bán rẻ cho. Chục mười bốn nè cô!

   - Cho nửa chục đi chị.

   - Dạ!

 Cô bán hàng nở nụ cười tươi, tay thoăn thoắt vừa gói vừa quảng cáo thêm. Sxài tươi dzường nhà em mới hái ngoong lắm, cô ăn không ngoong em hổng lấy tiền. Cô ăn thử hôn, em xắc cho?

   Mấy cô khách hẳn chỉ chờ đợi có thế, nên đồng ý ngay. Đặt rổ soài trên chiếc bàn thô sơ bên lề đường, hai tay cô thoăn thoắt gọt, chi nháy mắt trái soài đã xắt thành nhiều miếng đều đặn đựng trong bịch nylon. Cô gái không quên thêm gói muối ớt.

   Tuyến đường Lục Tỉnh-Sàigòn giờ này với các cô hẳn đã bớt nóng bức và ngắn hơn. Câu truyện mỗi lúc một dòn dã đặm đà hương vị như chính những miếng Sxài tượng các cô đang thưởng thức.

   Tới bến phà Dzàm Cống , xe nghỉ khá lâu đợi qua sông. Chúng tôi lại có dịp chúng kiến cảnh mời chào của đủ mọi hàng hoa trái: Nào là mía ghim, cam, quít, bưởi…

   - Dưa hấu đi chú. Dưa hấu ngon lắm. Ăn cho đỡ khát nước. Chú mua dùm con đi chú!

      Khay dưa hấu từng miếng đã cắt sẵn. Lời mời chào của cô bé làm tôi xiêu lòng.

   - Cho miếng dưa đi em.

   - Dạ…dạ ! Cô bé mừng rỡ khi tôi đồng ý mua dưa. Đang lúc khát nước giữa trời hè nắng nóng hẳn cô bé nói đúng. Tôi thầm nghĩ.

   - Chú dùng thêm muối heng chú, vừa nói cô bé vừa cầm miếng vỏ dưa cắt khéo như chiếc muỗm xúc muối đựng trong chén trên khay quẹt lẹ một đường dài dọc miếng dưa.

    Dưa hấu gìa nhiều nước ngọt lịm có thêm muối càng làm cho hương vị  đặm đà hơn. Miếng dưa hấu đã  làm vơi  cơn khát nơi tôi giữa trưa hè.

   Thưởng thức dưa hấu với muối, tôi lại liên tưởng tới trái bưởi mấy đứa cháu dọn ra sau cơm trưa bữa trước, cũng thấy có chén muối nhỏ kế bên, rồi lại dzĩa cóc đã gọt vỏ xắt thật khéo như những nụ hoa đang nở, và cũng không vắng bóng muối ớt.

 

   Những tuần lễ trên quê nhà trôi lẹ quá! Rời quê mẹ trở sang vùng đất khách, những hình ảnh mộc mạc bình dị nhưng đặm đà kỷ niệm quê hương như chính hương vị dưa hấu quẹt muối khó phai mờ trong tôi.

   Mùa hè năm sau, tôi lại cùng nhóm bạn tìm hương gío biển nơi xứ hoa tuy-lip. Bờ biển Hòa-Lan hẳn là chỗ quen thuộc của mấy anh bạn, nên vừa tắm tôi thấy họ vừa lùng sò bắt ngao. Bếp gas nồi xoong đều không thiếu. Tới buổi trưa, chi 15 phút một nồi sò đã luộc chín.

Sò tươi vừa luộc nóng hổi chấm muối tiêu, giữa trưa hè nắng nóng thêm chai bia sao thơm ngon lạ, hèn chi thi sĩ Tản Đà đã xít xa gửi vào lời thơ khi ông thưởng thưc sò:

                        “ Thức ăn đến nó là thanh…

                           Nuốt vô mát ruột làm sao…”

    Muối trên chốn quê xưa, muối trên miền đất  lạ quê người vẫn mặn mà hương vị đó. Chốn bếp núc mà thiếu muối hẳn nan giải cho qúi bà nội trợ.

 

   Trong Tin Mừng Thánh Mathêu ghi lại, cũng thấy Chúa Kitô đề cập tới Muối. Không thấy Chúa kê thực đơn những món ăn với Muối. Nhưng Chúa đi xa hơn khi sánh ví những người được sai đi với Muối:

       “ Chính anh em là Muối cho đời “

   Muối mặn mà, cá thịt không thể thiếu muối, muối tăng hương vị đặm đà cho hầu hết mọi món ăn.

   Không thấy ai nói lạt nhách như muối, mà chỉ thấy người ta hay ví von “ Mặn Như Muối “.

  Đặc tính MẶN làm nên cái riêng biệt của Muối. Nhờ đặc tính này Muối giữ cho thực phẩm không hư thối.

   Khi sánh ví những kẻ được sai đi với MUỐI  Chúa Kitô đã mặc nhiên ký thác nơi họ một chức năng thật quan trọng : ƯỚP THẾ NHÂN.

   Chức năng , nhiệm vụ được Chúa ủy thác thật cao đẹp nhưng cũng lắm gian nan. Khi ủy thác sứ mạng và khẳng định :” Chính anh em là Muối cho đời “, qua đọan Tin Mừng Thánh sử Mathêu ghi lại, thấy Chúa có băn khoăn ưu tư! Nỗi ưu tư ở đây là Chúa lo có ngày nào Muối mất đi đặc tính riêng biệt cần thiết của nó: “ Nhưng nếu Muối mà nhạt đi, thì lấy gì ướp nó mặn lại?” (Mt.5:13).

   Trong đời sống thường nhật, không chỉ riêng lãnh vực thực phẩm nhưng trên nhiều môi trường sống, muối là một nhu cầu không thể thiếu, nhưng Muối phải tinh ròng và mang đầy đủ đặc tính MẶN . Nếu vẩn đục, nhơ nhớp, bị môi trường tha hóa…Khi đó sẽ phải gọi vật thể, dung dịch đó là gì?! Nỗi ưu tư của Chúa Kitô ở đây thấy phảng phất buồn “ Nó đã thành vô dụng, thì chỉ còn quảng ra ngòai cho người ta chà đạp thôi ! “( Mt.5:13).

    Trong hiện trạng đó, không những Muối đã đánh mất chức năng : Giữ các vật thể khác khỏi hư thối, mà e rằng tình trạng nhạt nhòa, pha trộn không còn đặc tính Mặn sẽ đưa tới tác dụng nghịch đảo : làm vẩn đục môi trường?!

    Gia đình bất ổn, cộng đòan, giáo xứ chia năm sẻ bảy, dèm pha ganh tị…Không còn thể hiện được ý nghĩa “ Những cành nho trong một Thân nho “. Có phải đó là hiện trạng Muối đã đánh mất đặc tính cơ bản của nó?! Môi trường bị tha hóa vẩn đục là hậu qủa tất yếu!

   Trước chức năng, bổn phận mà mỗi Kitô hữu được mời gọi, ủy thác, giữa môi trường sống, Đức Hồng Y Suenens đã miêu tả như sau:

“ Mỗi Kitô hữu đều được mời gọi để trở nên Một Phúc Âm Sống Mà Mọi Người Đọc Được.

Người bên cạnh ta nhìn ta sống, nên cuộc đời ta là bước đầu đưa họ vào đức tin một cách thiết thực hơn cả”.

   Tha nhân nhìn ta sống  -  đưa họ vào đức tin. Tác gỉa kết luận, đó là cách thiết thực hơn cả. Đó là chất MẶN của MUỐI  tự nó lan ra giữ cho môi trường khỏi hư thối. Đó là tiến trình trong quy luật thăng tiến.

   Sứ mạng Chúa Kitô ủy thác, những ưu tư của Ngài phải là lời nhắc nhở tôi nhìn kỹ lại từng ngày trong hành trình Kitô hữu, và đặc biệt lý tưởng chứng tá tôi đang ôm ấp.

   Tôi bám chặt tay Ngài trong tâm tình tín thác :” Và con trông cậy vào ơn thánh Chúa “