Chị về, chiếc áo dòng được xếp gọn gàng để trên chiếc giường trong phòng chị, căn phòng lúc trước có hai nhưng giờ chỉ còn một.

Đời tu có nhiều niềm vui cũng có lắm nỗi buồn và thậm chí có những lúc rất căng thẳng. Đối với chúng tôi, những người đang ở trong giai đoạn đào tạo, căng thẳng nhất là thời gian xét khấn hay chuyển gia đoạn. Có nhiều người đã vượt qua được “thành công”, có nhiều người phải “lưu ban” và cũng có một số người đã phải ra về vì nhiều lý do khác nhau, và chị là một trong số đó. Trong thời gian xét cả lớp chúng tôi biết là chị có gặp vấn đề nhưng không ai ngờ là đến nỗi chị phải rời nhà dòng. Ngày nhận kết quả cuối cùng, khi biết chắc là sẽ về, chị buồn không muốn gặp ai và chỉ ở một mình trong phòng. Chúng tôi hiểu cảm giác đó nên cũng không có ai dám hỏi thăm chị lúc này. Chị đang phải đối diện một sự thật chắc chắc và đau lòng rằng chị phải bỏ lại chiếc áo dòng để ra về.

Chị vào dòng được 14 năm và chiếc áo dòng cũng đã gắn bó với chị 7 năm nay nhưng giờ phải bỏ, làm sao có thể đón nhận được ngay. Không như chiếc áo bình thường mặc khoản 2, 3 năm chúng ta có thể bỏ để mua một cái mới. Nhưng đây là chiếc áo dòng được làm phép và chị đã lãnh nhận cách trang trọng trước mặt cộng đoàn trong ngày vào nhà tập. Chiếc áo chỉ một màu đen và còn “đụng hàng” với rất nhiều người, có thể đối với nhiều người nó chẳng cuốn hút chút nào nhưng với chị và với những ai sống đời tu, mỗi ngày mặc nó là chúng tôi mặc lấy Chúa Ki-tô, và nhờ đó nó thật có giá trị. Không cần phải thay đổi kiểu mẫu hay màu sắc mỗi ngày nhưng nó lại khiến chúng tôi thật sốt sắng khi mặc vào.

Chị buồn nhưng ngày hôm sau chị phải cố gắng lấy lại bình tĩnh để gặp gỡ chị em, đó là cái hay của người tu. Họ không bao giờ để cảm xúc chi phối quá mức trong các mối tương quan, bởi đời nhờ sống cầu nguyện, tương quan với Chúa mà họ có thể quân bình và làm chủ được bản thân mình. Có thể chị đang tập cố gắng đón nhận và tương quan lại với chúng tôi nhưng thật sự chúng tôi vẫn chưa can đảm để đối diện thẳng thắn với chị và với sự thật. Chị chỉ đang cố kìm nén nỗi buồn bởi qua thời gian sống với chị chúng tôi cảm nhận được chị yêu mến ơn gọi này và cố gắng để giữ nó. Khác với những người không muốn tu thì có lẽ đây là cơ hội tốt để họ được “thả tự do”. Đời cũng lắm sự trớ trêu, không phải lúc nào điều ta muốn cũng có thể đạt được.

Bấy lâu nay ở trong nhà dòng, được sống với chị em và đặc biệt là được khoác lên mình chiếc áo dòng mỗi ngày, mà  tôi không thấy quý trọng, tôi chỉ làm như thói quen, như một bổn phận và thâm chí như một gánh nặng vì khi mặc nó tôi phải cố cư xử sao cho phù hợp, nó kìm hãm tôi có những hành động hay lời nói thô lỗ, làm mất hình ảnh của người nữ tu…

Nhìn thấy chị sắp phải từ bỏ những thứ đó, tôi giật mình và thấy sợ.  Tôi sợ những lúc tôi lơ là dù vô tình hay cố ý, tôi sẽ đánh mất những thứ đó mà không kịp hối tiếc. Tôi cầu nguyện và tôi nghĩ không biết mình có chịu nổi khi rơi vào hoàn cảnh như chị không? Phải chăng Chúa vẫn ban đủ ơn cho từng người như Thánh Phaolô đã cảm nghiệm “ Ơn Ta đủ cho con”. Ở đâu đó tôi có nghe được bài hát có tựa đề “Có không giữ mất đừng tìm” hay “Đừng hỏi ngày mai” để nhắc nhở cho những ai đang yêu nhau hãy biết quý trọng giây phút và con người hiện tại, đừng quá mơ tưởng những điều viễn vông để rồi đánh mất những gì trước mắt lúc nào không hay vì không ai biết ngày mai sẽ ra sao. Những suy tư của người đời mà đôi lúc cũng phù hợp với đời tu quá. Tôi  đã từng như vậy, có những mối tương quan tình cảm hầu như chỉ mình tôi tự biên tự diễn mọi sự, có khi tôi còn tưởng tượng ra những điều không có thật trong những mối tương quan đó, tôi mơ mộng thật nhiều và rồi những điều hay những người bên cạnh, tôi lại không để ý tới và kết quả là tôi tự mạng lấy tổn thương cho mình và có khi còn đánh mất cả những điều rất quý giá. Tôi và bạn hãy quý trọng và giữ gìn đời tu của mình cũng như của người khác. Thứ gì đó mất đi có thể mua lại được nhưng ơn gọi tu trì mất đi hay bị tổn thương thì khó có thể làm lành hay lấy lại được. Bạn và tôi hãy sống và làm cho đời thánh hiến của mình được triển nở mỗi ngày bởi đó là hồng ân Chúa ban cho mỗi người mà không phải ai cũng có thể hiểu được.

Mến Phạm

(Bài viết được tác giả gửi đến dongten.net)