TGPSG - Trong cuộc sống chúng ta có lẽ ai cũng mong cho mình, cho gia đình và cho mỗi người có một cuộc sống hạnh phúc. Thế nhưng những hạnh phúc đó, mấy ai đoán trước được chữ ngờ. Dông tố của cuộc đời đến với chúng ta một cách bất chợt. Hôm nay, tôi nghĩ đến hoàn cảnh của chị mà thấy xót xa cho một phận người, thương lắm chị, nhưng thật sự không biết phải làm sao. Đành lòng có đôi lời tâm sự với chị, một cách nào em cũng thấy an lòng, vì đứng trước chị, thật sự em không biết phải nói những gì, em chỉ biết đứng lặng, khi nhìn vào đôi chân của chị không còn nguyên vẹn như trước.

Chiếc điện thoại reo lên, tôi cầm máy và nhấc lên, tôi chưa kịp chào thì bên kia đầu dây đã thốt lên, trong sự vội vàng và đầy lo lắng.

  • Anh ơi cầu nguyện cho chị em với, chị em bị tai nạn giao thông.
  • Tôi đáp lời: thế có sao không, có bị gì nặng không?
  • Đầu dây bên kia đáp: Chị bị xe cán ngang đôi chân.
  • Tôi tiếp lời: Tội nghiệm, để anh cầu nguyện cho chị…
  • Đầu dây bên kia: Cảm ơn anh nhiều và vội vã chào rồi tắt máy, trong nỗi lo âu cho người chị.

Nghe xong cuộc điện thoại, tôi dừng hết tất cả những việc đang làm dang dở, chân tay thấy rã rời, rồi tôi nhắm mắt lại dâng lên những điều tốt đẹp nhất đến cho chị ngay lúc này, và nhất là cho gia đình anh chị.

Trong sự thinh lặng, tôi nghĩ cho tương lai của chị rất là nhiều, rồi ngày mai chị sẽ ra sao đây, khi tuổi đời còn rất trẻ. Tôi nghĩ thời gian đã trôi qua đối với chị là những kỉ niệm đẹp gắn liền với đôi chân: Đó là những bước chân sáng sớm đã lên đồi để làm vườn, hái những hạt cà phê chín đỏ. Chiều về với đôi bàn chân ấy làm trụ, để mang những hạt cà phê xuống bán cho biết bao nhiêu người thưởng thức. Không những thế, đôi chân ngày nào còn dong chơi với lũ bạn, chạy khắp thôn bản, nô đùa trong tiếng cười, thế mà giờ đây chị phải ngồi một chỗ. Tôi nghĩ ngay đến đứa bé của chị với chiếc xe đạp, hàng ngày chị chở con đi học trên chiếc xe đạp, bằng chính đôi chân của chị, nhưng giờ đây, đôi chân ấy đã không còn, em nghĩ mà thấy chua xót.

Chị ơi! Dầu không ai muốn, nhưng cố gắng chấp nhận với hiện tại nhé. Chỉ có chấp nhận với hiện tại, và nhìn về phía trước một cách lạc quan thì mọi sự trở nên nhẹ nhàng hơn.

Em biết trong giây phút này chị rất đau, không phải trong giây phút này mà thôi, nhưng cả tương lai phía trước. Chị phải học và bắt đầu lại từ đầu…điều quan trọng nhất mà trong lúc này, em nghĩ về một tình yêu, chỉ có tình yêu đủ lớn mới đón nhận được điều này. Dầu rằng tình yêu thì phải có thử thách, nhưng em thấy thử thách này quá lớn đối với gia đình của chị, nhất là người chồng của chị. Em tin rằng với tình yêu chân thành và những gì anh chị đã trải qua với nhau, giờ đây cũng là lúc anh chị làm chứng cho mọi người thấy được một tình yêu. Một tình yêu chân thật, một tình yêu đẹp, đến với nhau bằng cả con tim, không so đo tính toán.

Em viết tâm sự với anh chị mấy dòng, thế nhưng nhìn lại đã thấy quá dài. Em chúc cho anh chị những chặng đường phía trước luôn được bình an trong cuộc sống. “Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh” vì thế cảnh gia đình anh chị hôm nay lại khác, đôi vai của chồng chị sẽ gánh vác công việc nhiều hơn. Em tin rằng với người chồng của chị sẽ là chỗ dựa vắc chắc nhất cho chị và cho các con của anh chị. Một lần nữa em chúc mọi điều tốt đẹp nhất đến với gia đình anh chị.

 

Sài Gòn ngày 28/06/2022
Thầm Lặng, Dòng Đức Mẹ Lên Trời (TGPSG)