Chúng ta thấy trong sách châm ngôn: “Ta vui thích ở cùng con cải loài người” (Cn 8,31).

Vậy có thể nói rằng thiên đàng của Thiên Chúa chính là tấm lòng con người. Thiên Chúa yêu thương anh em, nên anh em hãy yêu mến Người. Người vui thích ở cùng anh em: ước chi anh em cũng vui thích được ở với Người. Anh em đã hy vọng được sống đời đời bên Chúa, thì hãy sống ngay cuộc sống này bên cạnh Người đi.

 

Hãy tập trò chuyện riêng với Người, cách thân mật, tin tưởng và mến yêu, như với người bạn thiết thân nhất, kẻ yêu thương mình hơn hết vậy. Thật là một sự sai lầm to lớn khi trò truyện với Thiên Chúa trong sự sợ hãi, muốn ra trước mặt Người như một tên nô lệ nhút nhát, xấu hổ, run sợ trước chủ nhân. Nhưng sẽ còn sai lầm hơn nữa, nếu cho rằng trò chuyện với Thiên Chúa là điều phiền chán, gây khó chịu đắng cay. Không phải thế : “Với Người chẳng có gì là đắng cay, khó chịu, chung sống cùng Người chẳng gây phiền chán đâu, mà luôn luôn thích thú, hân hoan” (Kn 8, 16). Anh em cứ hỏi những ai thật lòng yêu mến Thiên Chúa, và họ sẽ nói với anh em rằng giữa những đau khổ của cuộc dời, họ chỉ tìm thấy sự nâng đỡ ủi an đích thật và tuyệt hảo trong cuộc đối thoại đầy yêu thương với Thiên Chua mà thôi.

 

“Không ai đòi anh em phải luôn luôn cầm trí, đến quên cả công việc và mất thoải mái. Anh em cứ lo công việc của mình, và chỉ cần làm cho Thiên Chúa những gì anh em vẫn thường làm trong mọi hoàn cảnh, cho những người yêu mến anh em; và những người mà anh em yêu mến.

 

Thiên Chúa anh em luôn ở gần anh em, và còn ở ngay trong anh em nữa. “Trong Người, chúng ta được sống, được cử động, được có” (Cv 17 28). Muốn thưa chuyện với Người, không cần phải qua anh gác cổng, Thiên Chúa thích anh em trò chuyện thân mật với Người hơn. Hãy bày tỏ cho Người mọi công việc, dự tính, mọi buồn phiền, lo ngại của anh em, tất cả những gì anh em đang quan tâm đến. Và tôi xin nhắc lại, hãy làm việc đó với lòng cậy trông cởi mở, vì Thiên Chúa không có thói quen ngỏ lời với ai chẳng muốn trò chuyện cùng Người, nếu kẻ ấy không tập quen trò chuyện cùng Thiên Chúa, thì họ sẽ chẳng hiểu gì bao nhiêu khi Người ngỏ lời với họ…

 

Khi Thiên Chúa ban ơn cho anh em được cảm nghiệm sự hiện diện của Người, và muốn anh em trò chuyện với Người như với bạn thân, thì anh em hãy nói lên những tâm tình của mình một cách thật tự do và tin tưởng. Người đi trước để đến với những ai ao ước Người và tỏ mình ra cho họ trước:

 

“Người rảo quanh tìm kiếm. Trên các nẻo đường họ đi, Người niềm nở xuất hiện. Mỗi khi ho suy tưởng điều gì, Người đều đến với họ”(Kn 6 15-16). Người không đòi anh em đến với Người nhưng lại đi bước trước khi thấy anh em ước ao được Người yêu mến, và Người đến với anh em, mang theo những ân huệ và phương dược mà anh em cần. Người chỉ đợi anh em nói một lời để chứng tỏ rằng Người luôn ở bên anh em và sẵn sàng lắng nghe, an ủi anh em :

 

“ Tai Người chú ý lắng nghe mọi lời khẩn nguyện” (Tv 33, 16).

Bạn hữu ở thế gian này có những giờ để trò chuyện cùng nhau, còn những giờ khác thì họ xa nhau; nhưng nếu anh em muốn, thì Thiên Chúa và anh em sẽ chẳng xa nhau bao giờ.

 

 

Tác giả: Thánh Anphongsô Ligôri
Trích sách: “Ai là anh em tôi?”
Chuyển ngữ: Nữ Đan Viện Biển Đức