Có một nhà nghiên cứu Kinh Thánh rất giỏi, ông nói gì cũng dùng đến Kinh Thánh. Một hôm đang ngồi nhậu, giọng nhà Kinh Thánh cất lên: Này bà, họ hết rượu rồi!
Bà vợ đáp: Bộ ông muốn mua thêm mấy lon bia nữa hả?

Nhà kinh thánh trả lời: Một hòm bia!

Bà vợ trợn mắt: Một hòm bia lận hả? Ngày mai lấy tiền đâu mà mua đồ ăn cho con?

Nhà kinh thánh trả lời: Đừng lo lắng về ngày mai, cứ để ngày mai lo. Ngày nào có cái khổ của ngày ấy.

Bà vợ cằn nhằn: Ông không lo, nhưng tôi lo. Tôi không đi!

Nhà kinh thánh quát: Đi mau lên! Đưa chân đá lại mũi nhọn thì khốn cho ngươi!

Câu chuyện trên, khiến tôi cảm thấy hâm mộ và khâm phục nhà Kinh thánh: Ông đã biết vận dụng Kinh Thánh vào hoàn cảnh của mình không sai một tý nào, chỉ tiếc ông ta bóp méo, bẻ cong Kinh Thánh theo ý mình, chứ đâu sống theo ý Chúa. Có lẽ nhiều người ngày nay, cũng có thái độ giống như các luật sư thời nay đôi khi vẫn thường hay làm, là bẻ cong sự thật luồn lách mọi ngóc ngách của luật để biện minh cho cái gọi là lý lẽ của mình. Nhà Kinh thánh kia không có sự tôn trọng Lời Chúa, mang Kinh Thánh ra để trêu chọc, làm trò đùa trong những cuộc nói chuyện, mua vui cho mình và người khác.

Kinh nghiệm bản thân tôi cho rằng, thật sự khi nói chuyện về Chúa về đạo đức thì tôi không biết nói gì. Chúng ta có thể nói chuyện phiếm hàng giờ với nhau không biết mệt mỏi, trong khi nói chuyện đạo đức thì lại không biết nói gì. Một điều có thể nhắc tới, người Công giáo thua kém người Tin lành ở điểm này, họ am kiểu Kinh Thánh và có thể nói mọi lúc mọi nơi, “lòng có đầy thì miệng mới nói ra”.

Nhìn vào thực tế, người đọc Kinh Thánh quá ít, người nói Kinh Thánh không nhiều và số người vận dụng Kinh Thánh vào cuộc sống lại càng khiêm tốn hơn. Nhiều người coi việc nói về Chúa bằng Kinh Thánh như một cách để chứng tỏ mình là người đạo đức, tỏ vẻ thông biết mọi sự. Nhưng sự thật, họ có bao giờ nhớ đến Chúa và sống đâu mà Lời Chúa có thể tác động biến đổi họ. Chả ai có thể chia sẻ cái mà mình không có.

Nói chuyện về Chúa cũng là cách giới thiệu Chúa cho mọi người. Qua miệng lưỡi của mình Lời Chúa giúp người khác thức tỉnh cũng như khích lệ và động viên nhau. Lời Chúa như kim chỉ nam cho hành trình đời sống của chúng ta. Lời Chúa giúp chúng ta nâng đỡ củng cố đức tin cho nhau, giúp ta cảm thấy gần Chúa hơn. Người đời thường nói đẹp khoe xấu che, khi làm được điều gì đó thành công, chúng ta thường muốn nói cho càng nhiều người biết càng tốt, nhưng khi sai lỗi hay thất bại về điều gì thì lại chẳng muốn ai biết. Cũng giống như thế, phải chăng nói về Chúa là một điều gì đó sai lầm hay xấu hổ để rồi che đậy và giấu giếm không dám nói với người khác. Chúa phải là niềm tự hào của ta.

Việc nói về Chúa không chỉ hời hợt trên môi trên miệng, nhưng cần phải xuất phát từ tận đáy lòng. Chúa dựng nên ta và ban cho ta mọi thứ đến như con một Chúa cũng chẳng từ, tại sao chúng ta lại có thái độ dửng dưng khi không biết ơn Ngài bằng một đời sống chứng nhân. Chính vì thế mỗi ngày cần tập cho mình cách nói và sống Lời Chúa cho thích hợp.

Mùa Phục Sinh là cơ hội, một dịp thuận tiện để mỗi người ra đi và loan báo Tin Mừng Chúa Kitô Phục Sinh cho người khác. Hãy tự kiểm tâm và nhìn lại bản thân: “Là người Kitô hữu tôi có đã, đang sống là chứng nhân cho Chúa Kitô Phục Sinh chưa?”. Hãy suy đi nghĩ lại trong lòng những Lời của Chúa dạy, hãy để cho Lời Chúa tác động lên chính mình. Từ đó thay đổi cách ứng xử cho phù hợp, dùng những hành động cụ thể bằng chính cung cách sống của mình mà mọi người có thể đón nhận Tin Mừng Chúa Phục Sinh.

 


Tác giả: Joseph Nguyễn

https://giaophanvinhlong.net/