Đáng lý là sếp băng đảng nhưng lại làm linh mục.

Chúng tôi xin giới thiệu đến quý độc giả Linh mục René-Luc, một nhân vật ngoại hạng mà cuộc đời của cha như quyển tiểu thuyết.

 

14. Ngoài kiểm soát của tôi, xa kiểm soát của Ngài.

 

Mùa đông năm 1979, nhiều tháng sau vụ tự tử của Martial, chúng tôi cố gắng trở lại đời sống bình thường. Dĩ nhiên không phải dễ. Chúng tôi rời nhà ở khu tháp Magne. Mỗi ngày đi qua vết máu nhắc chúng tôi nhớ lại kỷ niệm dai dẳng này.

Mẹ tôi muốn cho thuê căn nhà này và chúng tôi đến ở trọ nhà cô bạn Hélène của bà, cô ở trong chung cư nhà cho thuê giá rẻ của nhà nước ở khu vực vùng cao thành phố Nîmes. Cũng như Babou, anh Cacou đi thực tập. Tôi ở nhà với mẹ và hai em gái. Hélène trẻ hơn mẹ tôi mười mấy tuổi nhưng hai người rất hợp nhau. Tôi, tôi biết cô Hélène từ lâu. Cô giống như chị họ của tôi. Trong giai đoạn khó khăn này, cô giúp gia đình tôi rất nhiều.

Chính cô đã dạy cho tôi lái xe khi tôi còn rất trẻ. Đó là lần đi chơi ở Camargue trên bãi Beauduc. Nếu cô biết chuyện này! Trong thời gian tôi trọ nhà cô, một trong các người hàng xóm đến nhờ cô một việc. Ông tên là Momo, ông đến hỏi xem cô Hélène có cho ông mượn xe để đi mua đồ đạc không. Cô bằng lòng.

– Lulu, con đi theo ông Momo để giúp ông một tay.

Chúng tôi đi đến tiệm. Chúng tôi chất đầy xe và khi đến nhà ông thì tôi phụ chất đồ xuống. Momo phải trả xe và ông không thích đi bộ về.

– Lulu, con biết lái xe không? Ông hỏi tôi ra vẻ đồng tình.

– Đương nhiên, con biết chứ! Tôi trả lời ông, với đứa bé mười ba tuổi, câu trả lời này thật ngớ ngẩn!

– Vậy thì chìa khóa đây, con lái xe về. Con chỉ cần nói với Hélène là tôi để xe ở đó và không có thì giờ lên cám ơn cô vì tôi bị trễ rồi. Được chứ?

– Ông nói được chuyện gì?

– Chuyện này giữa hai người mình với nhau!

– Dĩ nhiên là được, nhưng ông nghĩ gì? Con kể chuyện này trên báo sao?

Tôi lấy chìa khóa và chạy như bay xuống nhà. Tôi lên xe, mở công-tắc và chạy! Hà hà, bây giờ không ai canh tôi, tôi có thể phóng nhanh một chút. Đúng vậy, xe hơi ngon lành hơn xe mô-tô. Đến bùng binh thì hơi khó một chút, bánh xe rít lên. Mẹ kiếp! Tuy nhiên tôi không được để mọi người chú ý, thêm nữa là xế trưa có thể cảnh sát đang ngủ trưa. Vừa lái, tôi vừa nghĩ đến mồm miệng của “mấy ông cớm”, Martial gọi cảnh sát là ‘cớm’, từ vựng của ông vẫn còn trong đầu tôi, họ vừa đến chặn tôi:

– Xin trình bằng lái xe!

– Hen… Tôi không có.

– Vì sao?

– Tôi mới mười ba tuổi thưa ông!

– Ra khỏi xe ngay lập tức! Để tay lên mui xe, chân dang rộng ra và thế này, thế này…

Tôi bật cười! Nhưng không nên chọc phá quỷ nhiều quá, giữa hư cấu và chuyện thật, đôi khi chỉ cách nhau có một bước. Thế là tôi đi về.

Tôi đỗ chiếc xe Ferrari kiểu Renault 5 và tôi vào nhà, quá mệt mỏi.

– Đây Hélène, ông Momo nhờ con đưa chìa khóa cho cô.

– Mọi chuyện tốt đẹp chứ?

– Dạ, tốt đẹp, chẳng có gì.

Nếu tôi kiểm soát được chiếc xe của mình, nhưng mẹ tôi, bà không kiểm soát gì được tôi. Tôi đang ở tuổi vị thành niên dữ dội và giữa hai mẹ con không có một cái gì chạy. Đi học về là tôi gây mẹ tôi liền, như thử tôi đóng thế vai cho Martial. Hélène cố gắng làm cho tôi dịu xuống, nhưng không phải dễ. Tôi dị ứng với bất cứ lời nói nào của mẹ và nhất là mẹ đừng ra lệnh cho tôi.

Trong những ngày nghỉ tháng hai năm 1980, thừa cơ hội này, tôi tung hoành với đời sống riêng nho nhỏ của mình. Tôi muốn độc lập. Tôi đến nhà bạn, tôi không bao giờ nói tôi đi đâu, lúc nào về. Đôi khi tôi về trễ, đôi khi tôi không về. Tôi ngủ lang. Tôi lui tới một nhóm sinh viên lớn tuổi hơn tôi. Tôi không đụng đến ma túy vì tôi không bị thu hút bởi ma túy. Nhưng tôi hút thuốc lá để làm người lớn. Tôi có người bạn mà cha là nhà giáo, thỉnh thoảng ông đem về nhà các xe gắn máy ăn cắp bị tịch thu. Với thằng bạn này, chúng tôi thử ê-te, chúng tôi đem xe đi xa mấy trăm mét cho đến khi máy tắt để giải trí. Còn với mấy cô thì tôi đi xem phim và… đi chỗ khác. Buổi chiều khi về nhà, tôi không nói chuyện với mẹ tôi. Tôi biết chỉ cần nói vài câu là gây chuyện.

Và đó là chuyện đã xảy ra chiều hôm đó. Như vậy là đã hai đêm tôi không về nhà.

– Con lại ở đâu nữa? Mẹ lạnh lùng hỏi tôi.

– Không việc gì đến mẹ!

– Đó là việc của mẹ, mẹ là mẹ của con!

– Vậy mới là vấn đề.

– Con nói gì? Lặp lại nghe coi!

Bà tức lên. Tôi không muốn cãi. Tôi rút lui. Tôi đi ra, đóng sầm cửa lại, mẹ đi theo tôi. Tôi đã ở trước cửa thang máy.

– René-Luc, trở lại đây!

Tôi không thèm nghe. Thang máy đến. Tôi vào bên trong. Mẹ vào sau tôi.

– René-Luc, đi ra khỏi đây, về nhà ngay! Mẹ tôi nói mạnh.

Tôi quay lại mẹ tôi và một cơn giận dữ dội bùng lên. Tôi nắm cổ áo mẹ và dí bà thật mạnh vào thành thang máy. Tôi gần như nhấc bổng bà. Tia mắt của tôi đầy hận thù. Nghiến răng lại tôi nói với bà như một tay bốc-xơ:

– Mẹ, mẹ để yên cho con, mẹ nghe không?

Mẹ tôi rụng rời. Trong ánh mắt của bà, tôi đọc được sự sợ hãi. Bà không nói được chữ nào. Tôi buông bà ra. Vừa tựa vào thành thang máy, bà vừa đi ra. Bà vừa đi vừa nhìn tôi, như thử bà sợ bị phản bội. Cánh cửa đóng lại.

Tôi không cảm thấy hãnh diện cũng không thấy xấu hổ. Tim tôi đập mạnh và thắt lại, tôi có cảm tưởng như mình kiểm soát được tình huống. Không ai nói cho tôi biết tôi phải làm gì.

Đó là lần đầu tiên tôi mạnh tay với mẹ. Và đó cũng là lần cuối cùng. Tôi không kiểm soát được tôi. Tôi ở ngoài Chúa. Và chính Chúa là người mà bây giờ tôi muốn nói với Ngài.

Còn tiếp ... Chúa ở trọn tâm hồn (12)