Đáng lý là sếp băng đảng nhưng lại làm linh mục.

Chúng tôi xin giới thiệu đến quý độc giả Linh mục René-Luc, một nhân vật ngoại hạng mà cuộc đời của cha như quyển tiểu thuyết. 

 

11. Ra khỏi tù, vào trong địa ngục

 

Tháng 5 năm 1979 Martial ra khỏi nhà tù. Cáo buộc duy nhất đối với ông là ông không chu cấp tiền lương thực. Phần còn lại tôi nghe nói đến các vụ phá hoại trong nhà kho nhưng không có bằng chứng. Ông về căn nhà mẹ tôi mua trong thời gian ông ở tù. Chúng tôi không làm gì đặc biệt để ăn mừng, ông về ở lại nhà chúng tôi. Như một sự việc.

Những ngày tháng trong tù làm cho ông buồn thảm. Ông thô tục hơn, ông chửi mắng hàng xóm và điều tôi lo sợ nhất đã xảy ra: ông bắt đầu hung dữ lại với mẹ tôi. Chúng tôi hy vọng ông sẽ thay đổi khi ra tù… Đúng, ông đã thay đổi, nhưng không thay đổi theo hướng tốt. Ngay cả ông cũng không có một chút gì tỏ ra biết ơn cho những lần chúng tôi thăm nuôi. Tôi nghĩ chúng tôi đã ngu không bỏ rơi ông khi ông ở tù. Nhưng lần này mẹ tôi không chờ để cớ sự xảy ra, bà quyết định nhanh: chúng tôi phải đi trốn lại, đi càng nhanh càng tốt.

Bà vào một bệnh viện ở Montpellier và để tôi và hai em vào Trung tâm Y tế Xã hội (DDASS) ở Nîmes. Trung tâm này không giống như trung tâm tôi đã đi khi còn nhỏ. Đối với tôi trung tâm hồi đó như khu trại hè. Còn bây giờ khi tôi đã mười ba tuổi, tôi ở chung với các trẻ vị thành niên, chúng có tính tình đã rõ, thường là hung dữ và xấu xa. Và tôi không thể tin được khi tôi thấy một nhà giáo đồng tình với những trò chơi xấu xa nhỏ bé của chúng…

Tôi tiếp tục đi học ở trường ở phía bên kia thị trấn. Một ngày nọ khi ra khỏi lớp, tôi đang đứng chờ xe buýt thì có người đặt tay lên vai tôi. Tôi quay lại, đó là Martial! Tôi ráng tách ra nhưng ông nắm vai tôi thật chặt.

– Mẹ con đâu? ông lạnh lùng hỏi tôi.

– Con không biết, ông để con yên.

– Tôi có chuyện phải nói với mẹ con!

– Ông buông tôi ra!

– Nghe này, tôi không muốn làm cho con đau, con chỉ nói với mẹ là tôi muốn nói chuyện với bà. Nói bà gọi cho tôi.

Khi ông buông tôi ra, tôi chạy như bay không quay lại. Tôi chạy hết hơi đến mức tôi chạy nhanh bằng xe buýt, tôi đến trạm ngừng ở trung tâm cùng một lúc với xe buýt. Một bà giáo ở đó. Tôi cần phải nói. Tôi nói với bà:

– Bà biết không, con đã chạy theo cho đến trạm cuối xe buýt…

– Con điên chưa, con phí sức vô ích.

Bà không biết vì sao tôi khổ, tâm hồn tôi đóng băng lại.

* * *

Mẹ tôi chịu gặp Martial. Để chắc chắn không gặp rắc rối, bà nói tôi đi theo bà. Bà cho trung tâm biết tôi sẽ ở lại đêm với bà. Vì Martial vẫn còn trú ở nhà tôi, mẹ tôi giữ một phòng ở khách sạn. Sát bên cạnh có một quán cà-phê. Và hai người sẽ gặp nhau ở quán này. Nhiệm vụ của tôi đơn giản: tôi phải đến sau đó nửa giờ, để thì giờ cho họ giải thích với nhau.

Tôi đến đúng giờ. Tôi rất lo, tim tôi đập thình thịch. Martial miễn cưỡng chào tôi. Hai người có vẻ yên. Mẹ tôi nói:

– Lulu, mẹ sẽ đi với Martial. Con về khách sạn, mẹ sẽ về sau. Tiền này con, con đi xem phim đi.

Tên khốn nạn này vẫn còn lèo lái mẹ tôi. Đây không phải chuyện trong dự trù. Tôi phải đi theo để bảo vệ mẹ tôi, không để bà rơi vào nanh vuốt của hắn thêm một lần nữa. Tôi quá giận. Tôi lườm mẹ tôi. Một sự xúc phạm tuột ra khỏi miệng tôi:

– Mẹ ơi, mẹ thật ngốc!

Tôi lấy tiền và đi ngay, lòng tan nát. Tôi đi bộ rất lâu. Tôi đi xem phim nhưng tôi không thấy gì hết. Tôi không thể nào nhớ đó là phim cao bồi, phim trinh thám hay phim kịch. Đầu óc tôi để ở chỗ khác, để ở mẹ tôi, để ở ông Martial, người phá hủy đời sống chúng tôi, khổ thay đó không phải là phim hư cấu.

Sáng sớm hôm sau mẹ tôi về khách sạn. Bà ngồi trên mép giường và nhè nhẹ đánh thức tôi dậy. Mẹ muốn xin lỗi tôi.

– Con khỏe không Lulu? Con ngủ ngon không?

– Được mẹ ạ.

– Con có đi xem phim không? Phim có hay không?

– Phim dở.

Tôi nhướng lên gối một chút để hôn mẹ tôi. Khi cúi xuống hôn tôi, bà rên rên:

– Mẹ đau à? Mẹ đau đâu?

Mẹ lắc đầu ra dấu không, nhưng bà nhìn tôi, gượng gạo cười. Tôi nằn nì.

– Mẹ kể đi, chuyện gì đã xảy ra với Martial?

– Không tốt lắm. Mới đầu ông rất dễ thương với mẹ. Mẹ tin ông, mẹ nghĩ mẹ có thể bắt đầu lại từ zéro. Mẹ về nhà…

– Và rồi… mẹ kể tiếp đi.

– Và rồi ông bắt đầu hung bạo với mẹ. Lần này thì ông làm quá, làm quá… Ông dùng báng súng carbin đánh mẹ. Mẹ nghĩ mẹ bị gãy xương sườn, mẹ đau lắm.

– Tên khốn kiếp, thật vậy à!

– Đúng vậy, khổ thiệt. Nhưng bây giờ mẹ hiểu. Không còn gì nữa, đã trở nên nguy hiểm quá rồi. Mình phải được cảnh sát bảo vệ. Con thay đồ nhanh, mình ra đồn cảnh sát.

Đồn cảnh sát không xa đây. Lần này tôi không chửi họ nữa. Tôi cần họ, tôi trông cậy ở họ. Thật điên khùng khi quan hệ của chúng tôi với nhà cầm quyền lại thay đổi nhanh như thế. Tôi còn nhớ, tôi đã tìm cách vi phạm luật.

Trước tiên nhân viên nhận lời khai bắt mẹ tôi phải đi rọi phim. Có một phòng rọi phim ở trước mặt. Mẹ tôi có ba xương sườn bị nứt. Trước khi đem phim về đồn, mẹ tôi vào phòng điện thoại công cộng:

– Allô, Martial? Bà nói mà không chờ bên kia trả lời. Lần này là chấm dứt. Tôi đã đến đồn cảnh sát. Cảnh sát sẽ tới. Tôi khuyên anh đi trốn gấp.

Và bà gác máy. Năm phút sau chúng tôi về đồn cảnh sát.

– Chúng ta đến ngay tại chỗ!

Khi nhân viên cảnh sát đứng dậy, một trong các đồng nghiệp gọi ông lại:

– Nếu là Martial, thì anh mang súng đi, mình không biết chuyện gì sẽ xảy ra! Anh có muốn tăng cường không?

– Không, không sao, sẽ ổn thôi.

Dĩ nhiên khi chúng tôi về nhà thì Martial đã ra đi. Nhân viên cảnh sát trấn an chúng tôi, chúng tôi có thể về nhà. Họ sẽ đi tuần thường xuyên và trong trường hợp chúng tôi có gì thì gọi họ.

Và đúng vậy, chúng tôi gọi họ, một lần duy nhất và là lần cuối cùng…

Còn tiếp ... Chúa ở trọn tâm hồn (10)