Trong “Thế thuyết tân ngữ” có một câu chuyện như thế này: Hoàn Ôn khi còn trẻ, cùng với Ân Hạo đều nổi tiếng như nhau, nhưng anh ta vẫn luôn có một nút thắt trong lòng, đó là so với Ân Hạo thì anh ta cao thấp ra sao.

 

Có một ngày, Hoàn Ôn cuối cùng cũng có cơ hội gặp được Ân Hạo, liền hỏi: “Anh với tôi cùng so thử xem ai mạnh hơn nào?”

Ân Hạo đá quả bóng da qua phía Hoàn Ôn rồi nói: “Tôi cảm thấy tôi vẫn thích chiến thắng bản thân hơn, tôi vẫn thích là chính mình hơn”.

Mỗi người đều là độc nhất vô nhị, chỉ cần tìm thấy thiên phú của chính mình, hiểu rằng mình là duy nhất, cố gắng trở thành chính mình, đây chính là thành công lớn nhất.

Chúng ta cũng không ngại học hỏi một chút, chỉ cần tự mình phân cao thấp, chứ không cần so sánh với người khác làm gì. Cuộc sống chính là kỳ lạ như thế, thường thường khi không muốn so đo với người khác thì lại thắng.

Tăng Quốc Phiên có một biệt hiệu gọi là thùng sắt. Bởi vì khi chỉ huy chiến đấu thì ông không được linh hoạt, ông chỉ giỏi xây dựng doanh trại ổn định và đánh vững chắc. Trong cuộc chiến tiêu diệt Thái Bình Thiên Quốc, điều ông thực hành chính là “Xây dựng doanh trại vững chắc, đánh trận thì ngốc nghếch”.

 

Đến chỗ nào cũng muốn hạ trại đóng quân, đào chiến hào cho sâu, rồi sau mới từ từ tiến lên, cẩn thận từng bước một. Tả Tông Đường thường mắng ông là hành động chậm chạp, đánh mất thời cơ.

Thạch Đạt Khai và Lý Tú Thành của Thái Bình Thiên Quốc đều là nhân tài quân sự với trình độ rất cao, chỉ huy tác chiến xuất quỷ nhập thần. Nếu như so về sự linh hoạt tác chiến thì Tăng Quốc Phiên nhất định sẽ thua. Nhưng Tăng Quốc Phiên biết rõ sở trường của mình là “bình ổn”.

Cho nên ông tựa như là một con trăn, không giở thủ đoạn, dùng vụng về thắng khéo léo, từng chút một mà tiêu diệt Thái Bình Thiên Quốc.

Trang Tử nói: “Người đời khen ngợi cũng không vui hơn, người đời chê trách cũng không buồn hơn”. Dù cả thế giới khen, họ cũng không vì thế mà phải siêng năng hơn nữa; dù cả thế giới có chê, họ cũng không vì thế mà uể oải. Đây chính là cách hành xử thông minh nhất.

Lão Tử gọi loại người này là “Không quan tâm hơn thua”, Trang Tử gọi là “Đã phân biệt được giữa trong và ngoài, đã xác định được ranh giới giữa vinh và nhục”.

 

Chỉ cần bạn cảm thấy làm việc nào đó là đúng, việc đó có thể làm cho bạn cảm thấy vui vẻ hạnh phúc, dù là phải bước đi một mình đơn độc, bạn cũng phải kiên trì đến cùng, chứ không phải thấy trên đường chỉ có một mình liền sợ quá không dám tiến lên phía trước nữa.

Hãy bỏ hết sự ganh đua xung quanh, chỉ chuyên tâm vào bản thân mình thì mới có thể bước đi trong thế giới phức tạp này, tìm được sở trường của bản thân và phát huy nó tốt đẹp hơn lên.

 

- sưu tầm -