Bài Mới

1) Nhân Danh Cha và Con và Thánh Thần. Amen.

 

2) Kinh Sáng Soi: Cúi xin Chúa sáng soi cho chúng con được biết việc phải làm, cùng khi làm xin Chúa giúp đỡ cho mỗi kinh mỗi việc chúng con, từ khởi sự cho đến hoàn thành đều nhờ bởi ơn Chúa. Amen.

 

Thánh thi 

 

Xin quỳ lạy Đấng cứu nhân độ thế,
Miệng ca ngâm mà nước mắt chan hoà,
Cùng thú nhận lỗi lầm khôn xiết kể
Chúa nhân từ xin khoan hậu thứ tha !

 

Trên thập tự Ngài dang tay phá đổ
Sức quỷ ma từng bao kiếp tự hào,
Này vầng trán đoàn con in thập tự,
Như hiệu kỳ người tín hữu trương cao.

 

Thù địch ấy, xin đuổi xua mãi mãi
Và khu trừ xa hẳn chúng con đi !
Từ đây hắn không thể còn hãm hại
Kẻ Ngài thương đem giá máu chuộc về.

 

Ngài chẳng nệ xuống âm ty cõi chết
Để thân hành cứu độ các vong nhân,
Ban cho hưởng phúc trường sinh bất diệt,
Giải thoát những ai mang nợ tử thần.

 

Ngày quyết định cho dòng đời viên mãn,
Chính tay Ngài sẽ chấm dứt thời gian
Đem nhân loại tới trước toà chung thẩm,
Ngài đứng ra thưởng phạt rất công bằng.

 

Muôn lạy Đức Ki-tô đầy lân ái,
Thương tích chúng con xin chữa cho lành,
Cùng Thánh Phụ, Thánh Thần, Ngài nhận lấy
Thơ ngàn đời nhạc muôn thuở tôn vinh.

 

3) Chúng ta cùng lắng nghe Lời Chúa.

 

“Nhờ nỗi thống khổ của mình,
người sẽ nhìn thấy ánh sáng và được mãn nguyện.
Vì đã nếm mùi đau khổ, người công chính, tôi trung của Ta,
sẽ làm cho muôn người nên công chính
và sẽ gánh lấy tội lỗi của họ”
(Is 53,11).

 

4) Suy niệm:

 

Quý Ông Bà và Anh Chị Em cùng các Cháu thân mến,

Lời Chúa hôm nay được trích từ sách tiên tri I-sai-a, từ phần thứ hai của bài ca thứ Tư về Người Tôi Trung của Thiên Chúa.

 

Trong bầu khí của thứ bảy Tuần Thánh, bầu khí tĩnh lặng sâu lắng tràn ngập khắp nơi, vì Chúa Giê-su đã chết và đang nằm trong mộ.

Đó là thân phận của Người Tôi Trung của Thiên Chúa, Đấng đã hiến mình cho nhân loại để cứu độ nhân loại phải chết.

 

Trong cõi tĩnh lặng này, chúng ta tiếp tục chiêm ngắm dung mạo của Người Tôi Trung, của Chúa Giê-su.

 

“Tất cả chúng ta lạc lõng như chiên cừu,
lang thang mỗi người một ngả.
Nhưng ĐỨC CHÚA đã đổ trên đầu người
tội lỗi của tất cả chúng ta.
Bị ngược đãi, người cam chịu nhục, chẳng mở miệng kêu ca;
như chiên bị đem đi làm thịt, như cừu câm nín khi bị xén lông,
người chẳng hề mở miệng”
.

 

Chúa đã chết và nằm trong mộ. Các môn đệ của Người và cả chúng ta nữa, là những con chiên đang bước đi trong cô đơn, trên con đường lạc lõng, đến nỗi mỗi người một ngả, không còn bước đi chung trên một con đường theo Chúa. Thật vậy, Đấng là Đường, là Sự Thật và là Sự Sống đã chết và đang nằm trong mộ, thì còn con đường nào để đàn chiên có thể sánh bước chung với nhau được nữa.

 

Lạc lõng, cô đơn và chia ly chính là hậu quả của tội lỗi chúng ta đã phạm. Vâng, với sự ác độc và bất nhân, con người đã giết Đấng Yêu Thương, đã đóng đinh Người Tôi Trung trên thanh gỗ, một án phạt bình thường chỉ dành cho những tên tội phạm.

 

Tuy nhiên, kế bên việc Người Tôi Trung chịu chết vì tội lỗi của nhân loại, còn có một điều mà nhân loại chúng ta không thể hiểu được. Đó là nhân loại chúng ta còn nhận ra được một hy sinh không thể tưởng của tình yêu từ trời cao.

 

Thiên Chúa đã đồng ý để cho Người Tôi Trung nhận lãnh tội lỗi nhân loại, và mang vác tội lỗi của nhân loại. Thật vậy, Người Tôi Trung, Chúa Giê-su Ki-tô đã trở nên của lễ đền tội cho chúng ta. Ngài là Con Chiên hiền lành sẵn sàng để cho người ta “đem đi làm thịt”. Khi người ta ngược đãi, đánh đập, chễ diễu và nhục mạ, Con Chiên hiền lành, Người Tôi Trung chằng hề mở miệng kêu la, và Người câm nín không lên tiếng để bào chữa cho mình, dù Ngài chẳng có tội tình gì.

Tình yêu dâng hiến của Đấng yêu thương là vậy đó.

Một tình yêu hiến thân cho người mình yêu.

 

Lạy Chúa Giê-su, Người Tôi Trung của Thiên Chúa,

chúng con suy tôn và thờ lạy Chúa chịu chết trên Thánh Giá,

vì tội lỗi chúng con và để cứu độ chúng con.

Chúng con thờ lạy Chúa.

Chúng con tôn vinh Chúa.

Chúng con tri ân Chúa.

“Người đã bị ức hiếp, buộc tội, rồi bị thủ tiêu.
Dòng dõi của người, ai nào nghĩ tới?
Người đã bị khai trừ khỏi cõi nhân sinh,
vì tội lỗi của dân, người bị đánh phạt.
Người đã bị chôn cất giữa bọn ác ôn,
bị mai táng với người giàu có, dù đã chẳng làm chi tàn bạo
và miệng không hề nói chuyện điêu ngoa”
.

 

Trong tình yêu hiến thân cho người mình yêu, Người Tôi Trung sẵn sàng để cho mình bị ức hiếp, để người đời bắt bớ Người, để một môn đệ bội phản Người với nụ hôn và với giá 30 đồng, rồi một môn đệ tưởng là trung kiên khác cũng đã chối Người ba lần.

 

Trong tình yêu hiến thân cho người mình yêu, Người Tôi Trung sẵn sàng để cho mình bị buộc tội, dù Người chẳng làm gì nên tội. Vành móng ngựa của nhân thế thật hiểm độc biết bao. Đàng sau bức màn chính trị kia là biết bao mưu mô hiểm độc, sẵn sàng loại bỏ chính Chúa, Đấng yêu thương, vị Vua khiêm nhường, Con Chiên hiền lành vô tội sẵn sàng trở nên của Lễ dâng hiến để cứu chuộc nhân loại. Thánh sử Gioan thuật lại cảnh tượng Chúa Giê-su bị kết án vô tội như thế nào: 4 Ông Phi-la-tô lại ra ngoài và nói với người Do-thái: "Đây ta dẫn ông ấy ra ngoài cho các người, để các người biết là ta không tìm thấy lý do nào để kết tội ông ấy."5 Vậy, Đức Giê-su bước ra ngoài, đầu đội vương miện bằng gai, mình khoác áo choàng đỏ. Ông Phi-la-tô nói với họ: "Đây là người! "6 Khi vừa thấy Đức Giê-su, các thượng tế cùng các thuộc hạ liền kêu lên rằng: "Đóng đinh, đóng đinh nó vào thập giá! " Ông Phi-la-tô bảo họ: "Các người cứ đem ông này đi mà đóng đinh vào thập giá, vì phần ta, ta không tìm thấy lý do để kết tội ông ấy” (Ga 19,4-6).

 

Với án phạt “đóng đinh nó vào thập giá”, Chúa Giê-su bị khai trừ khỏi cõi nhân sinh.

Với án phạt “đóng đinh nó vào thập giá”, và với sự hèn nhát của Phi-la-tô, một kẻ làm chính trị, Người Tôi Trung đã bị đánh phạt. Vâng, Chúa Giê-su vô tội bị đánh và bị phạt, vì nhân loại quá tội lỗi và đui mù, chỉ nhìn mình ở đất thấp mà chẳng chịu hướng nhìn Trời Cao.

 

Với án phạt “đóng đinh nó vào thập giá”, Người Tôi Trung đã chịu chết trên thập tự vươn cao trên đồi Gôn-gô-tha. Nhưng chính trên thâp tự đó, nhân loại đâu biết rằng, Người Tôi Trung, Đấng chịu đóng đinh sẽ phá tan mọi tội lỗi, mọi sự dữ, mọi cái chết, để rồi với Phục Sinh cùng quyền năng và lòng thương xót, Người sẽ khôi phục lại sự sống cho nhân loại.

 

“Trên thập tự Ngài dang tay phá đổ
Sức quỷ ma từng bao kiếp tự hào,
Này vầng trán đoàn con in thập tự,
Như hiệu kỳ người tín hữu trương cao”
.

 

Tuy nhiên, trước khi Phục Sinh đến, Người Tôi Trung đã chết và nằm trong mồ ba ngày. Đó là hình ảnh của hạt lúa mì cần phải rớt xuống lòng đất thẳm sâu, chết đi và rồi chờ đợi cho mùa Xuân mới đến, để rồi vươn mình đâm chồi nẩy lộc: Thầy bảo thật anh em, nếu hạt lúa gieo vào lòng đất mà không chết đi, thì nó vẫn trơ trọi một mình; còn nếu chết đi, nó mới sinh được nhiều hạt khác” (Ga 12,24).

 

Khi chồi non mới vươn mình chỗi dậy từ lòng đất tăm tối, chính là lúc hiệu cờ chiến thắng của Đấng yêu thương vang lên.

 

“ĐỨC CHÚA đã muốn người phải bị nghiền nát vì đau khổ.
Nếu người hiến thân làm lễ vật đền tội,
người sẽ được thấy kẻ nối dõi, sẽ được trường tồn,
và nhờ người, ý muốn của ĐỨC CHÚA sẽ thành tựu.
Nhờ nỗi thống khổ của mình,
người sẽ nhìn thấy ánh sáng và được mãn nguyện.
Vì đã nếm mùi đau khổ, người công chính, tôi trung của Ta,
sẽ làm cho muôn người nên công chính
và sẽ gánh lấy tội lỗi của họ.
Vì thế, Ta sẽ ban cho nó muôn người làm gia sản,
và cùng với những bậc anh hùng hào kiệt,
nó sẽ được chia chiến lợi phẩm,
bởi vì nó đã hiến thân chịu chết, đã bị liệt vào hàng tội nhân;
nhưng thực ra, nó đã mang lấy tội muôn người
và can thiệp cho những kẻ tội lỗi”
.

 

Người Tôi Trung phải bị nghiền nát vì đau khổ và trở nên của lễ đền tội cho nhân loại. Đó là sứ mạng của Người trong vâng phục và yêu thương đã đón nhận. Trên hành trình sứ mạng của Người Tôi Trung, tưởng rằng sẽ kết thúc với cái chết nhục nhã đau thương trên thập tự. Không, cái chết không phải chữ cuối cùng đối với Người Tôi Trung. Trên Thánh Giá Chúa chịu chết đang bị treo trên đó, nhưng chữ “chết” không khắc ghi trên đó, mà chỉ có dòng chữ: “Giê-su Na-da-rét, Vua Dân Do-thái”. Vì thế, xuyên suốt qua cái chết và xuyên suốt qua nắm mồ tăm tối là một tia sáng đang chiếu rọi, dù cho tia sáng đó có nhỏ đến mấy đi nữa. Để rồi với tia sáng nhỏ bé nhưng lại rất quyền năng và tràn đầy tình yêu, Người Tôi Trung phục sinh và Người sẽ được thấy kẻ nối dõi, Người sẽ được trường tồn, Người sẽ nhìn thấy ánh sáng và được mãn nguyện.

 

Hơn nữa, Người Tôi Trung phục sinh sẽ làm cho muôn người nên công chính. Đó là giải thoát muôn người khỏi tội lỗi gây ra cái chết của họ. Với Đấng Phục Sinh muôn người sẽ tiến bước trong vinh quang, để vượt qua cái chết trong đêm vượt qua đó và tiến về mảnh đất Phục Sinh. Đó chính là điều làm cho Thiên Chúa vui lòng. Thánh ý của Đức Chúa được thành tựu trên Thánh Giá, trong cái chết nằm sâu trong huyệt mộ tăm tối, và trên hết trong Ánh Sáng Phục Sinh chiếu toả chiến thắng khải hoàn của Người Tôi Trung.

 

Bài ca Mừng Vui Lên (exultet) trong Thánh Lễ Vọng Phục Sinh mời gọi chúng ta:

 

“Mừng vui lên! Hỡi muôn lớp cơ binh thiên thần trên trời!
Mừng vui lên! Hỡi những nhiệm mầu Thánh này!
Tiếng loa cứu độ hãy vang rền không gian
Mừng reo chiến công khải hoàn Vua nhân trần

Và vui lên! Hỡi Trái Đất vui lên,
rực rỡ trong ánh huy hoàng chiếu soi,
và trong ánh quang vinh Vua muôn đời chói ngời.
Tất cả vũ trụ hãy vui mừng hân hoan,
được ơn thoát ly xa miền tối u sầu

Mừng vui lên! Ôi Mẹ Hội Thánh vui lên
uy nghiêm trong muôn ngàn ánh quang
Khắp nơi trong cung điện này hòa vang lên
Ngàn muôn tiếng ca reo mừng của nhân trần

Hợp nhau đây, tôi xin anh chị em rất thân yêu,
đang hân hoan tham dự nguồn sáng này,
hết tâm kêu xin cùng Chúa uy linh,
tha thiết khấn xin lòng Chúa nhân từ.

 

Này là đêm,
mà cha ông chúng tôi:
là con cháu Israel thoát ly Ai Cập xưa
Chúa đã cho tiến qua Biển Đỏ vẫn khô chân.

Chính đây là đêm
nhờ ánh sáng cột lửa thiêng xóa tan mọi bóng tối nhân gian!

Này là đêm,
mà hết những ai có lòng tin Chúa Ki-tô khắp trên trần gian,
được cứu thoát hết các vết nhơ và tối tăm tội khiên,
được ơn thiêng đưa về hợp đoàn cùng các thánh nhân.

Đây là đêm,
xiềng xích bị bẻ tung
Đức Ki-tô khải hoàn chiến thắng vinh quang”.

 

Kết thúc bài chia sẻ hôm nay, chúng ta cùng đọc lời Đức Thánh Cha Phanxicô dạy dỗ chúng ta: “Nhưng bạn biết đấy, quyền lực của thế giới này sẽ qua đi, trong khi tình yêu tồn tại. Chỉ có tình yêu mới gìn giữ được sự sống mà chúng ta có, bởi vì nó ôm lấy sự mong manh của chúng ta và biến đổi nó. Đó là tình yêu của Thiên Chúa, Đấng mà trong lễ Phục sinh đã chữa lành tội lỗi của chúng ta bằng sự tha thứ của Người, Đấng làm cho sự chết trở thành con đường đến sự sống, Đấng biến đổi nỗi sợ hãi của chúng ta thành sự tín thác, nỗi thống khổ của chúng ta thành hy vọng”.

 

Giờ đây chúng ta cùng thinh lặng giây lát …

Chúng ta cùng đọc kinh Lạy Cha, kinh Kính mừng và kinh Sáng Danh.

 

 

5) Lời nguyện trong cơn dịch bệnh (HĐGM VN soạn thảo):

 

Chúng ta cùng đọc lời cầu nguyện trong cơn dịch bệnh:

 

Lạy Ba Ngôi Thiên Chúa toàn năng / chúng con đang họp nhau cầu nguyện, / tha thiết nài xin cho cơn dịch bệnh mau chấm dứt. /

 

Lạy Chúa Cha giàu lòng thương xót / xin nhìn đến nỗi thống khổ / của đoàn con trên khắp thế giới, / đặc biệt tại những nơi dịch bệnh đang hoành hành. / Xin củng cố đức tin của chúng con, / cho chúng con hoàn toàn tín thác / vào tình yêu quan phòng của Cha. /

 

Lạy Chúa Giêsu là Đấng cứu độ duy nhất, / là vị lương y đầy quyền năng và lòng thương xót, / xin thương cho các bệnh nhân sớm được chữa lành, / và an ủi các gia đình đang gặp khó khăn thử thách. / Xin cho lời chúng con khiêm tốn cầu nguyện, / được chạm tới trái tim nhân lành của Chúa, / xin giảm bớt gánh nặng khổ đau, / và cho chúng con cảm nhận được bàn tay Chúa / đang ân cần nâng đỡ chúng con. /

 

Lạy Chúa Thánh Thần là nguồn sức mạnh tình yêu, / xin soi sáng các vị hữu trách và những người có khả năng, / giúp họ sớm tìm ra phương thuốc chữa trị dịch bệnh, / xin ban cho các bác sĩ và nhân viên y tế / sức mạnh của tình thương và lòng nhiệt thành quảng đại, / luôn tận tâm tận lực phục vụ các bệnh nhân. /

 

Chúng con xin trao vào đôi tay từ mẫu của Mẹ Maria, / những lời khẩn nguyện trong cơn đại nạn, / nhờ lời Đức Mẹ chuyển cầu, / xin Chúa nhận lời chúng con. Amen /

 

6) Ghi nhớ và mang Lời Chúa cùng lời thánh nhân bên mình trong suốt ngày sống.

 

“Nhờ nỗi thống khổ của mình,
người sẽ nhìn thấy ánh sáng và được mãn nguyện.
Vì đã nếm mùi đau khổ, người công chính, tôi trung của Ta,
sẽ làm cho muôn người nên công chính
và sẽ gánh lấy tội lỗi của họ”
(Is 53,11).

 

7) Kinh Trông Cậy.

 

Chúng con trông cậy rất thánh Đức Mẹ Chúa Trời, xin chớ chê chớ bỏ lời chúng con nguyện, trong cơn gian nan thiếu thốn, Đức Nữ Đồng Trinh hiển vinh sáng láng hằng chữa chúng con cho khỏi mọi sự dữ. Amen.

Lạy rất thánh Trái Tim Đức Chúa Giêsu.
Thương xót chúng con.

Lạy Trái Tim cực Thánh cực tịnh Rất Thánh Đức Bà Maria.
Cầu cho chúng con.

Lạy Ông thánh Giuse là bạn thanh sạch Đức Bà Maria trọn đời đồng trinh.
Cầu cho chúng con.

Lạy Tổng Lãnh Thiên Thần Micae.

Cầu cho chúng con.

Các Thánh Tử Vì Đạo nước Việt Nam.
Cầu cho chúng con.

Mẹ Tê-rê-sa Can-cút-ta.

Cầu cho chúng con.

Thánh Rô-cô.

Cầu cho chúng con.

Nữ Vương ban sự bằng an.
Cầu cho chúng con.

 

8) Phúc lành của Chúa.

 

Xin Thiên Chúa luôn đồng hành và

dẫn bước anh chị em trên hành trình cuộc đời. Amen.

 

Xin Thiên Chúa luôn đi trước anh chị em,

để chính Ngài dọn con đường cho anh chị em

bước đi trong an toàn và bình an. Amen.

 

Xin Thiên Chúa luôn đi sau anh chị em,

Để Ngài sẽ ra tay nâng đỡ và ban thêm sức mạnh cho anh chị em,

khi anh chị em rơi vào khó khăn thử thách. Amen.

 

Xin Thiên Chúa dịu dàng cúi xuống bồng ẵm anh chị em lên đôi tay của Ngài,

Khi anh chị em đau yếu và trở nên tê liệt hoàn toàn. Amen.

 

Xin Thiên Chúa Ba Ngôi quyền năng và giàu lòng thương xót.

Ban tràn đầy phúc lành, luôn chở che anh em trong vòng tay dấu ái của Ngài. Amen.

 

 

9) Thánh Ca:

 

Xuất Hành

Sáng tác : Hoàng Kim .

Trình bày: Huyền Linh.